Quảng Trị cũng có mùa hoa Dã quỳ

(DLQT) - Dã quỳ là một loài hoa dễ mọc, thường nở rộ vào cuối thu đầu đông. Những người “săn” Dã quỳ thường tìm đến Ba Vì, Mộc Châu, Điện Biên, Đà Lạt, Gia Lai để đắm mình giữa màu vàng bạt ngàn của loài hoa hoang dại. Ít ai biết được rằng, Quảng Trị cũng có một mùa Dã quỳ đẹp ngây ngất lòng người.

< Nhóm Phượt Quảng Trị trên hành trình tìm Dã quỳ.

Loài hoa Dã quỳ gắn với một truyền thuyết cảm động về tình yêu đôi lứa. Chuyện kể rằng ở bộ tộc Lasiêng xa xôi vùng Tây Nguyên có một nàng thiếu nữ xinh đẹp tên là H’Ling. H’Linh yêu tha thiết chàng K’Lang. Ngày ngày K’Lang vào rừng săn bắn, hái lượm, H’Linh ở nhà se sợi dệt vải, tối về họ lại quây quần đốt lửa và múa hát cùng dân làng.


< Sương sớm vẫn chưa tan.

Nhưng tình yêu giữa hai người lại không được suôn sẻ như mong đợi, bởi trong bộ tộc có chàng LaRihn là con trai của người tộc trưởng cũng ngày đêm thương thầm nhớ H’Linh, nhưng không được nàng đáp lại. LaRihn rất hờn ghen. Cho đến một ngày K’Lang vào rừng như thường lệ, nhưng đến tối không thấy về. H’Linh chờ đợi ba ngày vẫn không thấy K’Lang trở về làng. Nghĩ có chuyện chẳng lành, nàng vào rừng tìm K’Lang. H’Linh đi mãi qua mười mấy con suối, mười mấy cánh rừng mà vẫn không tìm thấy người yêu, quá mệt, nàng ngủ thiếp đi...
Dulichgo
Trong giấc ngủ say nàng mơ thấy K’lang gọi và bảo nàng hãy đi thêm một con suối nữa sẽ gặp chàng ở đó. Nàng giật mình tỉnh dậy nhớ lại giấc mơ và đi tiếp, quả nhiên đi đến cuối nguồn nàng nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đau xót, K’Lang đang bị những người của bộ tộc Lasiêng trói chặt và dùng những mũi tên, những ngọn giáo đâm vào da thịt. Nàng chạy tới ôm lấy chàng mặc cho nguy hiểm nàng vẫn quyết bảo vệ người yêu.

< Đoạn đường tại Tân Long, Hướng Hóa.

Vì quá hờn ghen với tình yêu của H’Linh dành cho K’Lang; LaRihn – con trai tộc trưởng Lasiêng đã buông lơi mũi tên hận tình, hắn không ngờ rằng chính mũi tên nghiệt ngã ấy lại bắn trúng nàng – người con gái mà hắn đã ngày đêm thầm thương trộm nhớ. H’Linh chết cùng K’Lang trong tư thế quỳ và ôm lấy chàng không rời.

Về sau, tại nơi H’Linh chết đã mọc lên một loài hoa dại có màu vàng rực rỡ tràn đầy sức sống mãnh liệt thể hiện cho một tình yêu chung thủy, người đời đã đặt cho một cái tên là lạ và mỹ miều đó là hoa “Dã quỳ”. Người xưa cũng giải thích rằng “Dã” có nghĩa là hoang dã; “Quỳ” có nghĩa là quỳ gục xuống. Dã quỳ không kiêu sa, không quý phái, bởi ngay ở cái tên, đã sẵn mang chút gì hoang dã, lãng  mạn.

< Thị trấn Lao Bảo nhìn từ trên cao.

Chúng tôi thực hiện hành trình tìm hoa Dã quỳ trên mảnh đất Quảng Trị vào một ngày cuối tuần đẹp trời. Đoàn xuất phát tại Đông Hà từ sáng sớm, khi mà hơi lạnh của những cơn mưa dai dẳng ngày hôm trước vẫn còn len lõi trong không khí, đọng lại trên nền đất đá ẩm ướt.
Dulichgo
Đã biết bao nhiêu lần đi trên con đường đến với miền Tây Quảng Trị, cũng cảnh vật ấy, những ngọn đồi, những con suối ấy, nhưng mỗi lần là một cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Con đường này bình thường đã ít người qua lại, hôm nay, vào cái thời điểm sáng sớm cuối tuần lại càng thưa thớt – chỉ lác đác vài cái áo khoác hờ, vài cái khăn e ấp trong buổi sớm mai lắm gió.

< Hoa Trẩu.

Đoạn từ thị trấn Krông Klang đi Tân Hợp đường quanh co, một bên là vách núi dựng đứng, phía bên kia là con sông Thạch Hãn vẫn miệt mài chảy về phía hạ nguồn. Những trận mưa đầu đông đã làm lưu lượng dòng chảy con sông mạnh hơn, nhưng vẫn chưa đủ phủ lấp những tảng đá lớn nhỏ lồi lõm lộ ra với đủ hình thù khác nhau.

Đến khu vực Tân Hợp, Khe Sanh mây mù giăng lối, chúng tôi cảm nhận được hơi lạnh phả vào mặt khi mở gương mũ bảo hiểm. Đây là vùng chịu ảnh hưởng của khí hậu giao thoa giữa Đông và Tây Tr­ường Sơn, nhiệt độ trung bình là 22 độ C. Đặc biệt, thị trấn Khe Sanh nằm ở giữa đỉnh Trường Sơn nên có khí hậu rất lý t­ưởng, quanh năm mát mẻ ôn hòa. Người ta ví Khe Sanh như Đà Lạt của Quảng Trị quả không sai. Hay cũng chính những điểm tương đồng này mà ở Đà Lạt có một con đường mang tên “Khe Sanh”?

< Lau nở rộ hai bên đường đi.

Từ Khe Sanh đi khoảng 10km đến địa phận xã Tân Long. Chúng tôi đã được Tân Long đón chào bằng nắng sớm và trời xanh. Chắc do tâm lý “mùa đông” rét mướt mấy ngày qua nên khi thấy bầu trời xanh ngắt chúng tôi thấy vui mừng đến lạ. Hai bên đường, cây cối đung đưa hòa mình trong nắng sớm. Nhìn về phía trước mặt, mây trắng lững lờ cuốn quanh những ngọn núi còn mờ sương. Nhìn từ xa, có lẽ khó nhận biết đâu là sương khói, đâu là mây trời, nhưng tựu chung lại, cảnh vật trên con đường tìm kiếm Dã quỳ khiến cho chúng tôi vô cùng hào hứng.
Dulichgo
Đến gần biên giới Việt – Lào, chúng tôi tạm nghỉ ở Trạm dừng chân Đức Nhân Lao Bảo tiếp thêm nhiên liệu. Đối diện trạm dừng chân có một con đường nhỏ rẽ vào Bản Ka Tăng (phía ngoài có cổng chào nhỏ màu đỏ đề “Bản Ka Tăng Thị Trấn Lao Bảo”).

Đường vào Ka Tăng nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo, hai bên có lác đác vài ngôi nhà của đồng bào dân tộc. Những ngôi nhà này chủ yếu gần đường lộ, càng vào sâu, cảnh vật càng hoang sơ. Lên đến một con dốc cao, chúng tôi dừng lại ngắm cảnh, chụp ảnh, bởi ở gốc độ này có thể thấy toàn cảnh thị trấn Lao Bảo. Đặc biệt, từ đây có thể thấy Hồ Lao Bảo với hình dạng như trái tim án ngự ở trung tâm thị trấn. Từ trên cao nhìn xuống, thị trấn Lao Bảo thật nhỏ xinh và yên bình.

Trong hành trình tìm Dã quỳ, chúng tôi thật may mắn khi được thấy những chùm hoa Trẩu (hoa Trổ) trái mùa e ấp nở trong nắng mới. Cây trẩu là loài cây thân gỗ, thuộc họ thầu dầu, phân bố chủ yếu ở các tỉnh miền núi và trung du phía Bắc, dễ gặp nhất là ở Tam Đảo (Vĩnh Phúc), Phú Thọ, Yên Bái, Sơn La, Điện Biên, Hà Giang… Hoa Trẩu thường nở rộ vào cuối tháng 3, đầu tháng 4.

< Bông hoa Dã quỳ e ấp trong nắng sớm.

Ở vùng đất Hướng Phùng, huyện Hướng Hóa, Quảng Trị hoa Trẩu cũng khoe sắc, vào cái thời điểm thật hiếm có: tháng 11. Cành Trẩu trái mùa xòe những cánh hoa trắng muốt dưới tán lá xanh thẩm đong đưa trong gió núi. Hoa trẩu đẹp đơn sơ bình dị và rất đỗi thanh tao. Màu phơn phớt hồng ở nhụy tạo cho những bông hoa trẩu có gì đó e ấp, ngượng ngùng và thuần khiết đến nao lòng. Sắc hoa trắng ngần dưới ánh nắng nhẹ nhẹ đầu đông gieo vào lòng người thật nhiều cảm xúc.
Đi qua một đồng cỏ xanh mướt mắt, chúng tôi bắt gặp một bãi lau trắng muốt trên địa phận thôn Doa Cư, xã Hướng Phùng. Lau mọc hai bên đường, tràn lên trên triền núi tạo thành một suối lau dập dềnh trong gió. Lau ở đây cao quá đầu người, bông không lớn, mọc thành từng cụm.


< Dã quỳ mọc thành cụm hai bên đường.

Vẻ đẹp của bông lau thật trong trắng mỏng manh, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm những cành lau phất phơ nghiêng ngả theo chiều gió. Các bạn trẻ đi trong đoàn đều xuýt xoa trước khung cảnh đồi lau thơ mộng, ai cũng tranh thủ chụp thật nhiều bức ảnh kỷ niệm trước khi tiếp tục chặng đường tìm kiếm Dã quỳ.

Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy những cụm Dã quỳ đầu tiên tại thôn Xary, xã Hướng Phùng. Chúng tôi tin chắc rằng không chỉ ở Xary mà các khu vực lân cận vẫn có loài hoa hoang dã này vì nó là loại cây dễ mọc, dễ sinh trưởng và phát triển. Chúng tôi tấp xe vào mé đường, nơi có một rặng Dã quỳ đang khoe sắc. Bông hoa Dã quỳ vàng tròn trịa càng trở nên rực rỡ hơn dưới nắng. Mỗi hoa thường từ 10 đến 13 cánh, tỏa tròn to khoảng 8 – 10 cm, nhụy vàng có những chấm đen nhỏ tạo điểm nhấn cho bông hoa.

< Chụp ảnh kỷ niệm bên hoa Dã quỳ.
Dulichgo
Dã quỳ tuy không lớn như hướng dương nhưng do mọc thành bụi nên khi bung nở tạo nên một thảm vàng rất đẹp. Buổi sáng, hoa Dã quỳ căng tràn sức sống, nhất là khi cái nắng của mùa đông vừa hừng lên, sương vẫn còn đọng trên lá và những cánh hoa. Thời điểm lý tưởng nhất để chụp ảnh hoa Dã quỳ là 9 – 10h sáng hoặc khoảng 3 – 5h chiều là lúc hoa có màu vàng ươm, không quá gắt.

Dã quỳ còn được người ta gọi với cái tên khác là hoa sơn cúc, hoa cúc quỳ hoặc hoa quỳ. Loài hoa dại này có nét đẹp quyến rũ đến lạ lùng. Lại nhớ về câu chuyện truyền thuyết về Dã quỳ, hoa mang vẻ đẹp của người con gái nơi miền sơn cước, dịu dàng duyên dáng không đua hương sắc phấn như các loại hoa khác nhưng luôn mang trong mình một sức sống mãnh liệt, làm say đắm biết bao tâm hồn đến thưởng hoa.

Kết thúc hành trình tìm kiếm Dã quỳ, chúng tôi đã có thật nhiều khoảnh khắc, kỷ niệm đáng nhớ. Khoảng thời gian ấy tuy ngắn ngủi nhưng chúng tôi đã thực sự được hòa mình vào vẻ đẹp hoang sơ trong trẻo của cảnh sắc thiên nhiên; thấy lòng mình bình yên lạ; và như được tiếp thêm sức mạnh để bắt đầu một tuần làm việc mới với những trải nghiệm, thử thách mới.

Theo Ngô Thị (Dulich.Quangtri)
Du lịch, GO!
(DLQT) - Dã quỳ là một loài hoa dễ mọc, thường nở rộ vào cuối thu đầu đông. Những người “săn” Dã quỳ thường tìm đến Ba Vì, Mộc Châu, Điện Biên, Đà Lạt, Gia Lai để đắm mình giữa màu vàng bạt ngàn của loài hoa hoang dại. Ít ai biết được rằng, Quảng Trị cũng có một mùa Dã quỳ đẹp ngây ngất lòng người.

< Nhóm Phượt Quảng Trị trên hành trình tìm Dã quỳ.

Loài hoa Dã quỳ gắn với một truyền thuyết cảm động về tình yêu đôi lứa. Chuyện kể rằng ở bộ tộc Lasiêng xa xôi vùng Tây Nguyên có một nàng thiếu nữ xinh đẹp tên là H’Ling. H’Linh yêu tha thiết chàng K’Lang. Ngày ngày K’Lang vào rừng săn bắn, hái lượm, H’Linh ở nhà se sợi dệt vải, tối về họ lại quây quần đốt lửa và múa hát cùng dân làng.


< Sương sớm vẫn chưa tan.

Nhưng tình yêu giữa hai người lại không được suôn sẻ như mong đợi, bởi trong bộ tộc có chàng LaRihn là con trai của người tộc trưởng cũng ngày đêm thương thầm nhớ H’Linh, nhưng không được nàng đáp lại. LaRihn rất hờn ghen. Cho đến một ngày K’Lang vào rừng như thường lệ, nhưng đến tối không thấy về. H’Linh chờ đợi ba ngày vẫn không thấy K’Lang trở về làng. Nghĩ có chuyện chẳng lành, nàng vào rừng tìm K’Lang. H’Linh đi mãi qua mười mấy con suối, mười mấy cánh rừng mà vẫn không tìm thấy người yêu, quá mệt, nàng ngủ thiếp đi...
Dulichgo
Trong giấc ngủ say nàng mơ thấy K’lang gọi và bảo nàng hãy đi thêm một con suối nữa sẽ gặp chàng ở đó. Nàng giật mình tỉnh dậy nhớ lại giấc mơ và đi tiếp, quả nhiên đi đến cuối nguồn nàng nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đau xót, K’Lang đang bị những người của bộ tộc Lasiêng trói chặt và dùng những mũi tên, những ngọn giáo đâm vào da thịt. Nàng chạy tới ôm lấy chàng mặc cho nguy hiểm nàng vẫn quyết bảo vệ người yêu.

< Đoạn đường tại Tân Long, Hướng Hóa.

Vì quá hờn ghen với tình yêu của H’Linh dành cho K’Lang; LaRihn – con trai tộc trưởng Lasiêng đã buông lơi mũi tên hận tình, hắn không ngờ rằng chính mũi tên nghiệt ngã ấy lại bắn trúng nàng – người con gái mà hắn đã ngày đêm thầm thương trộm nhớ. H’Linh chết cùng K’Lang trong tư thế quỳ và ôm lấy chàng không rời.

Về sau, tại nơi H’Linh chết đã mọc lên một loài hoa dại có màu vàng rực rỡ tràn đầy sức sống mãnh liệt thể hiện cho một tình yêu chung thủy, người đời đã đặt cho một cái tên là lạ và mỹ miều đó là hoa “Dã quỳ”. Người xưa cũng giải thích rằng “Dã” có nghĩa là hoang dã; “Quỳ” có nghĩa là quỳ gục xuống. Dã quỳ không kiêu sa, không quý phái, bởi ngay ở cái tên, đã sẵn mang chút gì hoang dã, lãng  mạn.

< Thị trấn Lao Bảo nhìn từ trên cao.

Chúng tôi thực hiện hành trình tìm hoa Dã quỳ trên mảnh đất Quảng Trị vào một ngày cuối tuần đẹp trời. Đoàn xuất phát tại Đông Hà từ sáng sớm, khi mà hơi lạnh của những cơn mưa dai dẳng ngày hôm trước vẫn còn len lõi trong không khí, đọng lại trên nền đất đá ẩm ướt.
Dulichgo
Đã biết bao nhiêu lần đi trên con đường đến với miền Tây Quảng Trị, cũng cảnh vật ấy, những ngọn đồi, những con suối ấy, nhưng mỗi lần là một cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Con đường này bình thường đã ít người qua lại, hôm nay, vào cái thời điểm sáng sớm cuối tuần lại càng thưa thớt – chỉ lác đác vài cái áo khoác hờ, vài cái khăn e ấp trong buổi sớm mai lắm gió.

< Hoa Trẩu.

Đoạn từ thị trấn Krông Klang đi Tân Hợp đường quanh co, một bên là vách núi dựng đứng, phía bên kia là con sông Thạch Hãn vẫn miệt mài chảy về phía hạ nguồn. Những trận mưa đầu đông đã làm lưu lượng dòng chảy con sông mạnh hơn, nhưng vẫn chưa đủ phủ lấp những tảng đá lớn nhỏ lồi lõm lộ ra với đủ hình thù khác nhau.

Đến khu vực Tân Hợp, Khe Sanh mây mù giăng lối, chúng tôi cảm nhận được hơi lạnh phả vào mặt khi mở gương mũ bảo hiểm. Đây là vùng chịu ảnh hưởng của khí hậu giao thoa giữa Đông và Tây Tr­ường Sơn, nhiệt độ trung bình là 22 độ C. Đặc biệt, thị trấn Khe Sanh nằm ở giữa đỉnh Trường Sơn nên có khí hậu rất lý t­ưởng, quanh năm mát mẻ ôn hòa. Người ta ví Khe Sanh như Đà Lạt của Quảng Trị quả không sai. Hay cũng chính những điểm tương đồng này mà ở Đà Lạt có một con đường mang tên “Khe Sanh”?

< Lau nở rộ hai bên đường đi.

Từ Khe Sanh đi khoảng 10km đến địa phận xã Tân Long. Chúng tôi đã được Tân Long đón chào bằng nắng sớm và trời xanh. Chắc do tâm lý “mùa đông” rét mướt mấy ngày qua nên khi thấy bầu trời xanh ngắt chúng tôi thấy vui mừng đến lạ. Hai bên đường, cây cối đung đưa hòa mình trong nắng sớm. Nhìn về phía trước mặt, mây trắng lững lờ cuốn quanh những ngọn núi còn mờ sương. Nhìn từ xa, có lẽ khó nhận biết đâu là sương khói, đâu là mây trời, nhưng tựu chung lại, cảnh vật trên con đường tìm kiếm Dã quỳ khiến cho chúng tôi vô cùng hào hứng.
Dulichgo
Đến gần biên giới Việt – Lào, chúng tôi tạm nghỉ ở Trạm dừng chân Đức Nhân Lao Bảo tiếp thêm nhiên liệu. Đối diện trạm dừng chân có một con đường nhỏ rẽ vào Bản Ka Tăng (phía ngoài có cổng chào nhỏ màu đỏ đề “Bản Ka Tăng Thị Trấn Lao Bảo”).

Đường vào Ka Tăng nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo, hai bên có lác đác vài ngôi nhà của đồng bào dân tộc. Những ngôi nhà này chủ yếu gần đường lộ, càng vào sâu, cảnh vật càng hoang sơ. Lên đến một con dốc cao, chúng tôi dừng lại ngắm cảnh, chụp ảnh, bởi ở gốc độ này có thể thấy toàn cảnh thị trấn Lao Bảo. Đặc biệt, từ đây có thể thấy Hồ Lao Bảo với hình dạng như trái tim án ngự ở trung tâm thị trấn. Từ trên cao nhìn xuống, thị trấn Lao Bảo thật nhỏ xinh và yên bình.

Trong hành trình tìm Dã quỳ, chúng tôi thật may mắn khi được thấy những chùm hoa Trẩu (hoa Trổ) trái mùa e ấp nở trong nắng mới. Cây trẩu là loài cây thân gỗ, thuộc họ thầu dầu, phân bố chủ yếu ở các tỉnh miền núi và trung du phía Bắc, dễ gặp nhất là ở Tam Đảo (Vĩnh Phúc), Phú Thọ, Yên Bái, Sơn La, Điện Biên, Hà Giang… Hoa Trẩu thường nở rộ vào cuối tháng 3, đầu tháng 4.

< Bông hoa Dã quỳ e ấp trong nắng sớm.

Ở vùng đất Hướng Phùng, huyện Hướng Hóa, Quảng Trị hoa Trẩu cũng khoe sắc, vào cái thời điểm thật hiếm có: tháng 11. Cành Trẩu trái mùa xòe những cánh hoa trắng muốt dưới tán lá xanh thẩm đong đưa trong gió núi. Hoa trẩu đẹp đơn sơ bình dị và rất đỗi thanh tao. Màu phơn phớt hồng ở nhụy tạo cho những bông hoa trẩu có gì đó e ấp, ngượng ngùng và thuần khiết đến nao lòng. Sắc hoa trắng ngần dưới ánh nắng nhẹ nhẹ đầu đông gieo vào lòng người thật nhiều cảm xúc.
Đi qua một đồng cỏ xanh mướt mắt, chúng tôi bắt gặp một bãi lau trắng muốt trên địa phận thôn Doa Cư, xã Hướng Phùng. Lau mọc hai bên đường, tràn lên trên triền núi tạo thành một suối lau dập dềnh trong gió. Lau ở đây cao quá đầu người, bông không lớn, mọc thành từng cụm.


< Dã quỳ mọc thành cụm hai bên đường.

Vẻ đẹp của bông lau thật trong trắng mỏng manh, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm những cành lau phất phơ nghiêng ngả theo chiều gió. Các bạn trẻ đi trong đoàn đều xuýt xoa trước khung cảnh đồi lau thơ mộng, ai cũng tranh thủ chụp thật nhiều bức ảnh kỷ niệm trước khi tiếp tục chặng đường tìm kiếm Dã quỳ.

Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy những cụm Dã quỳ đầu tiên tại thôn Xary, xã Hướng Phùng. Chúng tôi tin chắc rằng không chỉ ở Xary mà các khu vực lân cận vẫn có loài hoa hoang dã này vì nó là loại cây dễ mọc, dễ sinh trưởng và phát triển. Chúng tôi tấp xe vào mé đường, nơi có một rặng Dã quỳ đang khoe sắc. Bông hoa Dã quỳ vàng tròn trịa càng trở nên rực rỡ hơn dưới nắng. Mỗi hoa thường từ 10 đến 13 cánh, tỏa tròn to khoảng 8 – 10 cm, nhụy vàng có những chấm đen nhỏ tạo điểm nhấn cho bông hoa.

< Chụp ảnh kỷ niệm bên hoa Dã quỳ.
Dulichgo
Dã quỳ tuy không lớn như hướng dương nhưng do mọc thành bụi nên khi bung nở tạo nên một thảm vàng rất đẹp. Buổi sáng, hoa Dã quỳ căng tràn sức sống, nhất là khi cái nắng của mùa đông vừa hừng lên, sương vẫn còn đọng trên lá và những cánh hoa. Thời điểm lý tưởng nhất để chụp ảnh hoa Dã quỳ là 9 – 10h sáng hoặc khoảng 3 – 5h chiều là lúc hoa có màu vàng ươm, không quá gắt.

Dã quỳ còn được người ta gọi với cái tên khác là hoa sơn cúc, hoa cúc quỳ hoặc hoa quỳ. Loài hoa dại này có nét đẹp quyến rũ đến lạ lùng. Lại nhớ về câu chuyện truyền thuyết về Dã quỳ, hoa mang vẻ đẹp của người con gái nơi miền sơn cước, dịu dàng duyên dáng không đua hương sắc phấn như các loại hoa khác nhưng luôn mang trong mình một sức sống mãnh liệt, làm say đắm biết bao tâm hồn đến thưởng hoa.

Kết thúc hành trình tìm kiếm Dã quỳ, chúng tôi đã có thật nhiều khoảnh khắc, kỷ niệm đáng nhớ. Khoảng thời gian ấy tuy ngắn ngủi nhưng chúng tôi đã thực sự được hòa mình vào vẻ đẹp hoang sơ trong trẻo của cảnh sắc thiên nhiên; thấy lòng mình bình yên lạ; và như được tiếp thêm sức mạnh để bắt đầu một tuần làm việc mới với những trải nghiệm, thử thách mới.

Theo Ngô Thị (Dulich.Quangtri)
Du lịch, GO!

Bạch Mã: non xanh không dành cho xe máy

(TPO) - Nguyên là khu nghỉ dưỡng xa hoa- niềm tự hào của giới quý tộc kinh thành Huế trước 1945, ngày nay ai cũng có thể tiếp cận đỉnh Bạch Mã, thưởng thức khí hậu á nhiệt đới giữa miền Trung cùng những cảnh quan thiên nhiên hiếm có. Có điều không phải bằng xe máy. Cách Huế hơn 40km, Bạch Mã là Vườn Quốc gia đầu tiên được công nhận năm 1991.

Quá khứ huy hoàng

Đi Bạch Mã thì có gì khó nhỉ, nhất là khi chúng tôi xuất phát từ Lăng Cô, cách vườn quốc gia chỉ vài chục cây. Với tinh thần lạc quan như vậy nên tận chiều muộn, chúng tôi mới khởi hành trên chiếc xe máy thuê từ Đà Nẵng. Vừa đi vừa dò đường, độ 8h tối tưởng đã tới nơi. Cổng vườn tối om, barie chắn ngang.

Anh gác cổng bệ vệ tuyên bố vườn đóng cửa từ 16h. Và kể cả có mở thì xe máy cũng bị cấm vào vườn từ lâu. Lý do cấm xe máy leo núi xem ra hợp lý. Ngoài vì đường dốc, khá hẹp với những khúc cua gấp - không an toàn cho xe máy, đây còn là biện pháp ngăn chặn hữu hiệu những nhóm bạn trẻ phóng xe lên núi cắm trại bừa bãi, say xỉn…

Tan giấc mộng nghỉ trong biệt thự giữa rừng, chúng tôi đành quay lại thị trấn Cầu Hai ngủ tạm.

Một cách phổ biến cho khách lẻ muốn đi chơi Bạch Mã là ghép đoàn: Sáng ra cứ đến cổng vườn ngồi chờ có đoàn khách nào tới thì xin gia nhập. Trong lúc chờ có thể loanh quanh trong phòng trưng bày để xem những thông tin thú vị về thiên nhiên Bạch Mã.

Chẳng hạn mở cánh cửa trên thân con hổ bằng gỗ ép, sẽ thấy con cáo, mở tiếp lại thấy con thỏ… Đấy là để trả lời cho câu hỏi con nào ăn gì. Những câu chuyện về rừng cũng được kể lại. Chẳng hạn nơi đây người ta từng cứu được hổ con mắc bẫy, nhưng lại không thể thả nó về rừng đành chuyển ra vườn thú Hà Nội...

Xem hết các thứ thì cũng là lúc hai chiếc xe 14 chỗ của một công ty du lịch vừa tới. Chị nhân viên của vườn xăng xái giúp chúng tôi kết nối lái xe. Một quý bà gốc Việt đưa chồng con từ Anh về thăm quê. Tôi được ghép cùng gia đình họ. Bà kể, bọn trẻ đang tuổi teen nhưng lại thích ở lì trong những khu nghỉ dưỡng tiện nghi. Phải khó khăn lắm mới thuyết phục được chúng đi tour Bạch Mã... Xe còn lại hầu hết là khách nước ngoài.

Lúc mới qua cửa rừng, hướng dẫn viên chỉ tòa lầu trên đỉnh núi phải căng mắt ra mới thấy. Vậy mà đi bộ chỉ chừng nửa tiếng là tới. Vì chặng đường còn lại đã có ô tô giải quyết. Nhiều nhóm bạn trẻ thích đi trọn quãng đường mất độ bốn tiếng rưỡi từ chân lên đỉnh núi.

Xuống xe một cái là biết ngay. Cảm giác như bước vào… tủ lạnh. Nhiệt độ bình quân năm của vườn ở mức 25oC, từ độ cao 1.200m trở lên, chỉ còn 19oC.  Khí hậu trên này không liên quan mấy tới miền gió Lào cát trắng dưới kia. Chả thế mà người Pháp đã bỏ nhiều công sức biến đỉnh Bạch Mã thành chốn ăn chơi tránh nóng.

Xa xỉ ở chỗ chốn này chỉ sử dụng được trong 4-5 tháng vì thời gian còn lại trong năm mưa rất nhiều. Năm 1934, các du khách đầu tiên đã đặt chân đến đỉnh Bạch Mã.
Dulichgo
Năm 1936 chỉ có 15 ngôi nhà đơn giản hoàn toàn bằng gỗ thì đến 1945 đã có gần 200 công trình bằng gỗ và đá trên đỉnh Bạch Mã. Một phần ba số biệt thự thuộc sở hữu của tầng lớp người Việt giàu có và quan lại. Thị trấn hồi đó có cả một sân vận động nhỏ và công viên có suối chảy qua.

Thác cao nhất Đông Nam Á

Tất nhiên đi với guide có khác. Nếu anh không chỉ thì chúng tôi không biết trong cái hốc khuất nẻo lại có mẹ sẻ đất đang ấp trứng, bình thản nhìn đám người hiếu kỳ. Cho đến khi bị dí điện thoại vào sát mỏ mới tiến ra trước xù lông kiểu sẵn sàng nghênh chiến. Nhưng chúng tôi đã bỏ đi quan sát một con nhện với cái mạng đường kính hàng mét.

< Bắt gặp sẻ đất ấp trứng dọc đường lên Vọng Hải Đài.

Trên đường đi cũng qua cửa địa đạo được xây dựng vào năm 1973 và sử dụng đến khi thống nhất đất nước. Địa đạo dài 140m, cao hơn 1,8m.

Thấy bảo Vọng Hải Đài được đặt trên đỉnh cao nhất (1.450m) của Bạch Mã rồi mà nhìn quanh vẫn thấy có vẻ xa xa có đỉnh cao hơn. Nhìn những dải núi trập trùng phủ kín màu xanh thật thích mắt. Một việc mà chắc ai cũng làm khi đến đây là leo lên mái bê-tông phủ ngói của tòa lầu bát giác để ngắm cảnh dù gió rất lộng, thổi bay mũ như chơi. Hóng gió đã đời thì chui xuống dưới cà phê, trà nóng. Nơi này đã từng được biến thành một ngôi chùa nhưng trước khi vườn Bạch Mã đón khách trở lại vào 2013, Bộ chủ quản đã yêu cầu sư trụ trì dọn đi.

Việc đầu tiên trước khi vào hành trình xuyên rừng, là thay đồ gì có thể nhúng nước được. Chặng đường tiếp theo tên Ngũ Hồ. Nhưng không phải cứ thế đi từ hồ này sang hồ khác mà thực tế là men theo dòng suối. Suối chảy theo khe núi hình thành những ngọn thác cùng những bể bơi tạm gọi là hồ.


< Một đoạn thác Ngũ Hồ.
Dulichgo
Trong đoàn có cô bé từng bị gẫy chân, rất sợ trèo leo. Nhưng bà mẹ vẫn thuyết phục cô theo đoàn. Đi được một chốc thì bà có vẻ cũng hơi hoảng. Đường hẹp men theo những vách đá rêu trơn hoàn toàn không dễ đi. May có anh hướng dẫn viên nhiệt tình dìu cô bé từng bước. Cho dù có dây cáp để bám nhưng cũng không ít cú ngã oành oạch xảy ra vì trơn trượt. Điều đó rồi cũng xảy đến với tôi nhằm khi băng qua suối, tất giày ướt nhẹp. Với tôi, độ khó (tất nhiên vẫn ở mức chịu được) lại làm tăng sức hấp dẫn của đường đi. Tôi nhớ cậu hướng dẫn viên nói, du khách nhỏ nhất từng vượt qua chặng đường này mới 4 tuổi, lớn nhất 75.

Cả đoàn dừng lại ở hồ số 4 để bơi, ăn trưa và nghỉ ngơi. Hầu hết mang giày tất ra phơi. Trong khi mọi người giở hộp cơm được công ty du lịch trang bị ra ăn thì tôi may có mấy cái kẹo mè xửng đem theo. Để có cái nhai cho giống người ta chứ thực ra cũng chẳng đói. Có khi hít thở không khí nguyên sinh của rừng núi mà no cũng nên. Nước hồ cực lạnh tôi chỉ dám mon men ngâm mình để... chụp ảnh. Trong khi mấy cậu guide thi nhau nhảy cắm đầu từ trên thác xuống. Hồ tuy nhỏ nhưng sâu tới 15m.

Quãng đường từ Ngũ Hồ đến thác Đỗ Quyên chỉ đơn thuần là băng qua rừng, dễ đi đồng nghĩa với cảnh vật không quá đặc sắc, lại nhiều ngã ba không cẩn thận lạc như chơi, nếu không có guide. Nhưng điểm cuối là đỉnh của con thác 300m- cao nhất Đông Nam Á thì không phải giỡn.

< Thác Đỗ Quyên ở Bạch Mã là thác cao nhất Đông Nam Á.

Khung cảnh mở ra cứ gọi là ngút mắt. Du khách cũng có thể chinh phục thác từ dưới lên, nếu kiên nhẫn đếm đủ 689 bậc đá.
Dulichgo
Đỗ Quyên cũng chảy trên đá nhưng giữa thanh thiên bạch nhật nên không có rêu bám. Giữa những kẽ đá đó mọc rất nhiều cây đỗ quyên- đến mùa hoa nở nữa thì đẹp phải biết. Ngồi chênh vênh trên đỉnh thác, dưới chân bọt nước tung trắng xóa. Ngắm nắng vàng rực rỡ trên lớp lớp sườn núi bát ngát xanh. Khó khăn lắm đoàn khách mới dứt khỏi khung cảnh có phần hoang đường này để quay về.

Những hành trình khác

Trên đây là một lịch trình Bạch Mã ngắn (chỉ hết tầm 7 tiếng) và phổ biến nhất. Còn nhiều tuyến đường với những cái tên đầy khêu gợi khác như Trĩ Sao, đích là thác cùng tên. Hay Rừng Chò Đen dẫn tới khu rừng với những cây chò cổ thụ cao tới 30m, đường kính gốc 1m… Du khách cũng có thể thuê thuyền du lịch đi trên hồ Truồi đến thiền viện Trúc lâm Bạch Mã và lưu lại đây để tìm hiểu về Phật pháp và hành thiền.

Quanh thiền viện có các thắng cảnh Vũng Thùng, Ba Trại, Hợp Hai... được tạo thành từ các dòng suối đổ xuống từ trên đỉnh núi. Trong phạm vi vườn Quốc gia còn có những Đá Dựng, thác Bạc, thác Mơ, thác Kazan…Ngoài 3 tòa biệt thự đón khách lưu trú, du khách đến Bạch Mã cũng có thể trải nghiệm hình thức homestay tại khu nhà vườn Khe Su- một ngôi làng ven rừng cách cổng vườn 2km.
Dulichgo
Tuyến đường từ Lăng Cô tới Bạch Mã không chỉ đẹp thơ mộng mà còn thơm. Hàng loạt lò chưng cất dầu tràm thủ công nổi lửa ngay bên đường. Bạn có thể yên tâm mua dầu trong vắt tận tay người sản xuất. Dầu tràm có nhiều công dụng: trị muỗi đốt, phòng chống cảm mạo, giảm nhức mỏi cơ… rất phù hợp cho các chuyến du lịch dã ngoại. Nhưng muốn đem dầu tràm lên máy bay, bạn cần liên hệ trước với hãng hàng không. Vì một số hãng nhận chở nhiều loại tinh dầu nhưng tràm thì không. Có lẽ vì tỷ trọng dầu tràm giống dầu hỏa, có thể dẫn đến nhầm lẫn chăng.

Theo Nguyễn Mạnh Hà (Tiền Phong)
Du lịch, GO!
(TPO) - Nguyên là khu nghỉ dưỡng xa hoa- niềm tự hào của giới quý tộc kinh thành Huế trước 1945, ngày nay ai cũng có thể tiếp cận đỉnh Bạch Mã, thưởng thức khí hậu á nhiệt đới giữa miền Trung cùng những cảnh quan thiên nhiên hiếm có. Có điều không phải bằng xe máy. Cách Huế hơn 40km, Bạch Mã là Vườn Quốc gia đầu tiên được công nhận năm 1991.

Quá khứ huy hoàng

Đi Bạch Mã thì có gì khó nhỉ, nhất là khi chúng tôi xuất phát từ Lăng Cô, cách vườn quốc gia chỉ vài chục cây. Với tinh thần lạc quan như vậy nên tận chiều muộn, chúng tôi mới khởi hành trên chiếc xe máy thuê từ Đà Nẵng. Vừa đi vừa dò đường, độ 8h tối tưởng đã tới nơi. Cổng vườn tối om, barie chắn ngang.

Anh gác cổng bệ vệ tuyên bố vườn đóng cửa từ 16h. Và kể cả có mở thì xe máy cũng bị cấm vào vườn từ lâu. Lý do cấm xe máy leo núi xem ra hợp lý. Ngoài vì đường dốc, khá hẹp với những khúc cua gấp - không an toàn cho xe máy, đây còn là biện pháp ngăn chặn hữu hiệu những nhóm bạn trẻ phóng xe lên núi cắm trại bừa bãi, say xỉn…

Tan giấc mộng nghỉ trong biệt thự giữa rừng, chúng tôi đành quay lại thị trấn Cầu Hai ngủ tạm.

Một cách phổ biến cho khách lẻ muốn đi chơi Bạch Mã là ghép đoàn: Sáng ra cứ đến cổng vườn ngồi chờ có đoàn khách nào tới thì xin gia nhập. Trong lúc chờ có thể loanh quanh trong phòng trưng bày để xem những thông tin thú vị về thiên nhiên Bạch Mã.

Chẳng hạn mở cánh cửa trên thân con hổ bằng gỗ ép, sẽ thấy con cáo, mở tiếp lại thấy con thỏ… Đấy là để trả lời cho câu hỏi con nào ăn gì. Những câu chuyện về rừng cũng được kể lại. Chẳng hạn nơi đây người ta từng cứu được hổ con mắc bẫy, nhưng lại không thể thả nó về rừng đành chuyển ra vườn thú Hà Nội...

Xem hết các thứ thì cũng là lúc hai chiếc xe 14 chỗ của một công ty du lịch vừa tới. Chị nhân viên của vườn xăng xái giúp chúng tôi kết nối lái xe. Một quý bà gốc Việt đưa chồng con từ Anh về thăm quê. Tôi được ghép cùng gia đình họ. Bà kể, bọn trẻ đang tuổi teen nhưng lại thích ở lì trong những khu nghỉ dưỡng tiện nghi. Phải khó khăn lắm mới thuyết phục được chúng đi tour Bạch Mã... Xe còn lại hầu hết là khách nước ngoài.

Lúc mới qua cửa rừng, hướng dẫn viên chỉ tòa lầu trên đỉnh núi phải căng mắt ra mới thấy. Vậy mà đi bộ chỉ chừng nửa tiếng là tới. Vì chặng đường còn lại đã có ô tô giải quyết. Nhiều nhóm bạn trẻ thích đi trọn quãng đường mất độ bốn tiếng rưỡi từ chân lên đỉnh núi.

Xuống xe một cái là biết ngay. Cảm giác như bước vào… tủ lạnh. Nhiệt độ bình quân năm của vườn ở mức 25oC, từ độ cao 1.200m trở lên, chỉ còn 19oC.  Khí hậu trên này không liên quan mấy tới miền gió Lào cát trắng dưới kia. Chả thế mà người Pháp đã bỏ nhiều công sức biến đỉnh Bạch Mã thành chốn ăn chơi tránh nóng.

Xa xỉ ở chỗ chốn này chỉ sử dụng được trong 4-5 tháng vì thời gian còn lại trong năm mưa rất nhiều. Năm 1934, các du khách đầu tiên đã đặt chân đến đỉnh Bạch Mã.
Dulichgo
Năm 1936 chỉ có 15 ngôi nhà đơn giản hoàn toàn bằng gỗ thì đến 1945 đã có gần 200 công trình bằng gỗ và đá trên đỉnh Bạch Mã. Một phần ba số biệt thự thuộc sở hữu của tầng lớp người Việt giàu có và quan lại. Thị trấn hồi đó có cả một sân vận động nhỏ và công viên có suối chảy qua.

Thác cao nhất Đông Nam Á

Tất nhiên đi với guide có khác. Nếu anh không chỉ thì chúng tôi không biết trong cái hốc khuất nẻo lại có mẹ sẻ đất đang ấp trứng, bình thản nhìn đám người hiếu kỳ. Cho đến khi bị dí điện thoại vào sát mỏ mới tiến ra trước xù lông kiểu sẵn sàng nghênh chiến. Nhưng chúng tôi đã bỏ đi quan sát một con nhện với cái mạng đường kính hàng mét.

< Bắt gặp sẻ đất ấp trứng dọc đường lên Vọng Hải Đài.

Trên đường đi cũng qua cửa địa đạo được xây dựng vào năm 1973 và sử dụng đến khi thống nhất đất nước. Địa đạo dài 140m, cao hơn 1,8m.

Thấy bảo Vọng Hải Đài được đặt trên đỉnh cao nhất (1.450m) của Bạch Mã rồi mà nhìn quanh vẫn thấy có vẻ xa xa có đỉnh cao hơn. Nhìn những dải núi trập trùng phủ kín màu xanh thật thích mắt. Một việc mà chắc ai cũng làm khi đến đây là leo lên mái bê-tông phủ ngói của tòa lầu bát giác để ngắm cảnh dù gió rất lộng, thổi bay mũ như chơi. Hóng gió đã đời thì chui xuống dưới cà phê, trà nóng. Nơi này đã từng được biến thành một ngôi chùa nhưng trước khi vườn Bạch Mã đón khách trở lại vào 2013, Bộ chủ quản đã yêu cầu sư trụ trì dọn đi.

Việc đầu tiên trước khi vào hành trình xuyên rừng, là thay đồ gì có thể nhúng nước được. Chặng đường tiếp theo tên Ngũ Hồ. Nhưng không phải cứ thế đi từ hồ này sang hồ khác mà thực tế là men theo dòng suối. Suối chảy theo khe núi hình thành những ngọn thác cùng những bể bơi tạm gọi là hồ.


< Một đoạn thác Ngũ Hồ.
Dulichgo
Trong đoàn có cô bé từng bị gẫy chân, rất sợ trèo leo. Nhưng bà mẹ vẫn thuyết phục cô theo đoàn. Đi được một chốc thì bà có vẻ cũng hơi hoảng. Đường hẹp men theo những vách đá rêu trơn hoàn toàn không dễ đi. May có anh hướng dẫn viên nhiệt tình dìu cô bé từng bước. Cho dù có dây cáp để bám nhưng cũng không ít cú ngã oành oạch xảy ra vì trơn trượt. Điều đó rồi cũng xảy đến với tôi nhằm khi băng qua suối, tất giày ướt nhẹp. Với tôi, độ khó (tất nhiên vẫn ở mức chịu được) lại làm tăng sức hấp dẫn của đường đi. Tôi nhớ cậu hướng dẫn viên nói, du khách nhỏ nhất từng vượt qua chặng đường này mới 4 tuổi, lớn nhất 75.

Cả đoàn dừng lại ở hồ số 4 để bơi, ăn trưa và nghỉ ngơi. Hầu hết mang giày tất ra phơi. Trong khi mọi người giở hộp cơm được công ty du lịch trang bị ra ăn thì tôi may có mấy cái kẹo mè xửng đem theo. Để có cái nhai cho giống người ta chứ thực ra cũng chẳng đói. Có khi hít thở không khí nguyên sinh của rừng núi mà no cũng nên. Nước hồ cực lạnh tôi chỉ dám mon men ngâm mình để... chụp ảnh. Trong khi mấy cậu guide thi nhau nhảy cắm đầu từ trên thác xuống. Hồ tuy nhỏ nhưng sâu tới 15m.

Quãng đường từ Ngũ Hồ đến thác Đỗ Quyên chỉ đơn thuần là băng qua rừng, dễ đi đồng nghĩa với cảnh vật không quá đặc sắc, lại nhiều ngã ba không cẩn thận lạc như chơi, nếu không có guide. Nhưng điểm cuối là đỉnh của con thác 300m- cao nhất Đông Nam Á thì không phải giỡn.

< Thác Đỗ Quyên ở Bạch Mã là thác cao nhất Đông Nam Á.

Khung cảnh mở ra cứ gọi là ngút mắt. Du khách cũng có thể chinh phục thác từ dưới lên, nếu kiên nhẫn đếm đủ 689 bậc đá.
Dulichgo
Đỗ Quyên cũng chảy trên đá nhưng giữa thanh thiên bạch nhật nên không có rêu bám. Giữa những kẽ đá đó mọc rất nhiều cây đỗ quyên- đến mùa hoa nở nữa thì đẹp phải biết. Ngồi chênh vênh trên đỉnh thác, dưới chân bọt nước tung trắng xóa. Ngắm nắng vàng rực rỡ trên lớp lớp sườn núi bát ngát xanh. Khó khăn lắm đoàn khách mới dứt khỏi khung cảnh có phần hoang đường này để quay về.

Những hành trình khác

Trên đây là một lịch trình Bạch Mã ngắn (chỉ hết tầm 7 tiếng) và phổ biến nhất. Còn nhiều tuyến đường với những cái tên đầy khêu gợi khác như Trĩ Sao, đích là thác cùng tên. Hay Rừng Chò Đen dẫn tới khu rừng với những cây chò cổ thụ cao tới 30m, đường kính gốc 1m… Du khách cũng có thể thuê thuyền du lịch đi trên hồ Truồi đến thiền viện Trúc lâm Bạch Mã và lưu lại đây để tìm hiểu về Phật pháp và hành thiền.

Quanh thiền viện có các thắng cảnh Vũng Thùng, Ba Trại, Hợp Hai... được tạo thành từ các dòng suối đổ xuống từ trên đỉnh núi. Trong phạm vi vườn Quốc gia còn có những Đá Dựng, thác Bạc, thác Mơ, thác Kazan…Ngoài 3 tòa biệt thự đón khách lưu trú, du khách đến Bạch Mã cũng có thể trải nghiệm hình thức homestay tại khu nhà vườn Khe Su- một ngôi làng ven rừng cách cổng vườn 2km.
Dulichgo
Tuyến đường từ Lăng Cô tới Bạch Mã không chỉ đẹp thơ mộng mà còn thơm. Hàng loạt lò chưng cất dầu tràm thủ công nổi lửa ngay bên đường. Bạn có thể yên tâm mua dầu trong vắt tận tay người sản xuất. Dầu tràm có nhiều công dụng: trị muỗi đốt, phòng chống cảm mạo, giảm nhức mỏi cơ… rất phù hợp cho các chuyến du lịch dã ngoại. Nhưng muốn đem dầu tràm lên máy bay, bạn cần liên hệ trước với hãng hàng không. Vì một số hãng nhận chở nhiều loại tinh dầu nhưng tràm thì không. Có lẽ vì tỷ trọng dầu tràm giống dầu hỏa, có thể dẫn đến nhầm lẫn chăng.

Theo Nguyễn Mạnh Hà (Tiền Phong)
Du lịch, GO!

Mát bổ cháo hàu Bản Sen

(BQN) - Trong chuyến công tác ra xã đảo Bản Sen, huyện Vân Đồn, chúng tôi được tham quan “quê hương” của hàu sữa Thái Bình Dương trên vùng biển này. Chuyến đi càng trở nên ấn tượng, đáng nhớ khi chúng tôi lần đầu tiên được thưởng thức món cháo hàu.

Dẫn chúng tôi thăm vùng nuôi trồng tập trung của Công ty CP Đầu tư phát triển sản xuất Hạ Long (Tập đoàn BIM), vốn được coi là vương quốc của hàu sữa Thái Bình Dương, một cán bộ kỹ thuật Công ty giải thích: Hàu sữa Thái Bình Dương là vật nuôi ngoại lai, cần môi trường nước trong sạch mới phát huy hết phẩm chất con giống. Nói hàu sữa ở đây ngon hơn hẳn nơi khác, bởi lẽ nơi chọn đặt bè nuôi hàu thuộc vùng Cống Nứa, là khu vực gần cửa sông, độ mặn nước biển phù hợp... Vùng nước sạch này lại có nhiều phù du là nguồn thức ăn lý tưởng cho hàu. Để tìm ra vùng nước này, các chuyên gia đã mất hàng năm trời tìm kiếm, thử nghiệm.

Chính sự giao thoa, hoà quyện giữa các yếu tố: Độ mặn, nhiệt độ và nguồn thức ăn đã kết duyên nên một “mối tình đẹp” cho hàu sữa và địa danh này. Vì thế từ lâu hàu sữa Bản Sen đã nức tiếng trên thị trường. Với cách nuôi hoàn toàn tự nhiên, gá trên các giá thể bám làm bằng tre, luồng nên con hàu ở đây sạch, thường béo và ngon hơn nhiều nơi khác.


< Hàu sữa to, dày mình là nguyên liệu tuyệt vời để nấu món cháo hàu.
Dulichgo
Hàu ở Bản Sen có thể chế biến được nhiều món ăn ngon, nhưng lạ miệng và dễ ăn nhất là cháo hàu. Cháo hàu nấu không quá khó nhưng quan trọng là việc lựa chọn những con hàu béo căng sữa và cách chế biến sao cho mất vị chát, dậy vị thơm, ngậy của hàu. Theo đó, hàu sữa phải chọn những con to, dài, dày mình... mới ngon. Theo kinh nghiệm của những chuyên gia đầu bếp giỏi, nên chọn con có độ dài ít nhất bằng ngón trỏ hoặc ngón giữa, dày khoảng 5cm trở lên mới là hàu béo.

Hàu sữa sau khi bổ rửa sạch để ráo nước, cần tiếp trục trần qua một hoặc hai lần nước ấm. Thao tác này khiến cho con hàu vừa được rửa sạch, giảm độ chát, săn lại dễ chế biến. Công đoạn tiếp đó, hàu được cho vào hành khô phi, để to lửa, nêm gia vị và chút mắm cá biển, hạt tiêu bắc... để dậy mùi.


< Hấp dẫn cháo hàu sữa.
Dulichgo
Để nấu bát cháo hàu hợp ý, chế biến nồi cháo ngon cũng rất quan trọng. Cháo được nấu gạo ngon pha thêm một nắm gạo nếp, đỗ xanh đã xát vỏ để tăng độ thơm, ngậy và dẻo cho nồi cháo. Sau khi xào chín hàu sữa đổ ngay vào nồi cháo đang sôi, bốc hơi nghi ngút, đun cho kỹ để hàu hoà lẫn vào cháo.

Hàu sữa có giá trị dinh dưỡng cao với vị ngọt đậm đà tự nhiên nên món cháo không cần dùng đến nước xương ninh mà vẫn ngọt ngon nức mũi. Cháo hàu ăn nóng để cảm nhận nguyên vị ngon ngọt của bầu sữa hàu. Khi ăn được thêm một ít rau thơm, rau chuối thái, hành lá thái nhuyễn hoặc ớt chỉ thiên xắt nhỏ dầm nước mắm cá, càng làm tăng độ hấp dẫn của món cháo này.

Theo Hà Phong (Báo Quảng Ninh)
Du lịch, GO!
(BQN) - Trong chuyến công tác ra xã đảo Bản Sen, huyện Vân Đồn, chúng tôi được tham quan “quê hương” của hàu sữa Thái Bình Dương trên vùng biển này. Chuyến đi càng trở nên ấn tượng, đáng nhớ khi chúng tôi lần đầu tiên được thưởng thức món cháo hàu.

Dẫn chúng tôi thăm vùng nuôi trồng tập trung của Công ty CP Đầu tư phát triển sản xuất Hạ Long (Tập đoàn BIM), vốn được coi là vương quốc của hàu sữa Thái Bình Dương, một cán bộ kỹ thuật Công ty giải thích: Hàu sữa Thái Bình Dương là vật nuôi ngoại lai, cần môi trường nước trong sạch mới phát huy hết phẩm chất con giống. Nói hàu sữa ở đây ngon hơn hẳn nơi khác, bởi lẽ nơi chọn đặt bè nuôi hàu thuộc vùng Cống Nứa, là khu vực gần cửa sông, độ mặn nước biển phù hợp... Vùng nước sạch này lại có nhiều phù du là nguồn thức ăn lý tưởng cho hàu. Để tìm ra vùng nước này, các chuyên gia đã mất hàng năm trời tìm kiếm, thử nghiệm.

Chính sự giao thoa, hoà quyện giữa các yếu tố: Độ mặn, nhiệt độ và nguồn thức ăn đã kết duyên nên một “mối tình đẹp” cho hàu sữa và địa danh này. Vì thế từ lâu hàu sữa Bản Sen đã nức tiếng trên thị trường. Với cách nuôi hoàn toàn tự nhiên, gá trên các giá thể bám làm bằng tre, luồng nên con hàu ở đây sạch, thường béo và ngon hơn nhiều nơi khác.


< Hàu sữa to, dày mình là nguyên liệu tuyệt vời để nấu món cháo hàu.
Dulichgo
Hàu ở Bản Sen có thể chế biến được nhiều món ăn ngon, nhưng lạ miệng và dễ ăn nhất là cháo hàu. Cháo hàu nấu không quá khó nhưng quan trọng là việc lựa chọn những con hàu béo căng sữa và cách chế biến sao cho mất vị chát, dậy vị thơm, ngậy của hàu. Theo đó, hàu sữa phải chọn những con to, dài, dày mình... mới ngon. Theo kinh nghiệm của những chuyên gia đầu bếp giỏi, nên chọn con có độ dài ít nhất bằng ngón trỏ hoặc ngón giữa, dày khoảng 5cm trở lên mới là hàu béo.

Hàu sữa sau khi bổ rửa sạch để ráo nước, cần tiếp trục trần qua một hoặc hai lần nước ấm. Thao tác này khiến cho con hàu vừa được rửa sạch, giảm độ chát, săn lại dễ chế biến. Công đoạn tiếp đó, hàu được cho vào hành khô phi, để to lửa, nêm gia vị và chút mắm cá biển, hạt tiêu bắc... để dậy mùi.


< Hấp dẫn cháo hàu sữa.
Dulichgo
Để nấu bát cháo hàu hợp ý, chế biến nồi cháo ngon cũng rất quan trọng. Cháo được nấu gạo ngon pha thêm một nắm gạo nếp, đỗ xanh đã xát vỏ để tăng độ thơm, ngậy và dẻo cho nồi cháo. Sau khi xào chín hàu sữa đổ ngay vào nồi cháo đang sôi, bốc hơi nghi ngút, đun cho kỹ để hàu hoà lẫn vào cháo.

Hàu sữa có giá trị dinh dưỡng cao với vị ngọt đậm đà tự nhiên nên món cháo không cần dùng đến nước xương ninh mà vẫn ngọt ngon nức mũi. Cháo hàu ăn nóng để cảm nhận nguyên vị ngon ngọt của bầu sữa hàu. Khi ăn được thêm một ít rau thơm, rau chuối thái, hành lá thái nhuyễn hoặc ớt chỉ thiên xắt nhỏ dầm nước mắm cá, càng làm tăng độ hấp dẫn của món cháo này.

Theo Hà Phong (Báo Quảng Ninh)
Du lịch, GO!

Tân Thành dưới khung trời quyến rũ

(DLBT) - Chỉ có 15 km bờ biển nhưng với địa hình nhiều bãi đá kỳ thú, Tân Thành (Hàm Thuận Nam - Bình Thuận) đã thu hút tập trung gần 70 dự án du lịch, thật hiếm thấy ở một nơi nào trong tỉnh Bình Thuận được như thế.

< Hải đăng Kê Gà nhìn từ hướng Bắc.

Có thể nói nếu không có tuyến đường du lịch Kê Gà nối với xã Thuận Quý thì địa bàn Tân Thành vẫn là vùng đất cách trở với các xã trong khu vực. Nếu bây giờ từ Kê Gà đến Phan Thiết bằng đường bộ ĐT.719 chỉ 29 km thì trước năm 2000 phải đi vòng qua xã Tân Thuận rồi ra cây số 30 - quốc lộ 1A với chặng đường dài đến gấp đôi.

Yếu tố hình thành một quần thể du lịch là có cảnh quan thiên nhiên và đường giao thông thuận lợi thì Tân Thành đã hội đủ các điều kiện đó. Nối tiếp với những bãi đá có dáng bờm ngựa nghiêng nghiêng vào bờ thuộc xã Thuận Quý kéo dài đến mũi Kê Gà như một điệu khúc lô nhô của đá và sóng biển. Rồi từ đây bờ biển cát trắng mịn màng uốn cong xuống tận xóm chài Cửa Cạn tạo nên vùng vịnh nước êm đềm.
Dulichgo
Thiên nhiên đã bù đắp cho mảnh đất từng trải qua một thời nghèo khó này nhiều di sản tuyệt vời.

Dưới chân hòn Đá Mọc cô đơn như từng giờ nhón cao thêm nữa, là bãi đá ngổn ngang nhuộm sắc thu vàng khi sớm bình minh và lúc trời chuyển chiều thì lung linh kỳ ảo.

Trải dài những địa danh đèo Đá Dăm, đèo Tùm Lum, Hòn Lan, Hòn Một hay trong đất liền có dải đất Cẩm Kê Sơn, bàu Nổ, bàu Nê, bàu Thái Tử, Suối Cá, Suối Mây… đều mang theo một huyền thoại thấm đậm tình tự quê làng. Hòn Lan là một mỏm đá nhô ra biển, từ trên đỉnh động cát trắng phau nổi lên một chuỗi tảng đá màu đen lấp lánh chảy dài xuống biển. Nhìn từ xa tưởng chừng mái tóc nhung huyền của người thôn nữ tên Lan theo truyền thuyết địa phương.

< Hải đăng Kê Gà nhìn từ hướng Tây.
Dulichgo
Giữa nền trời biển xanh nổi lên một bảo tàng đá mang nhiều dáng vẻ, những vân đá kỳ bí như đang nâng tháp đèn cao 65m có lịch sử xây dựng nay gần 120 năm, trở thành ngọn hải đăng cổ nhất Đông Nam Á.

Đêm đêm ánh đèn trên đỉnh tháp với công suất 2000W chiếu sáng cách xa hàng chục hải lý có thể nhìn thấy, để dặm hải trình tránh xa những rạn ngầm dưới sóng. Hàng cây sứ bông trắng gốc rễ nua già, có tuổi trăm năm đứng dọc hai bên lối đi kéo dài hàng chục bậc đá rêu phong.

< Một trong nhiều bãi đá ở Tân Thành.

Du khách đến Tân Thành đều háo hức đến cho bằng được mũi điện Kê Gà, cách bờ chỉ 300m. Nhưng ở đó tràn ngập một không gian sắc màu của đá, của nắng biển tạo nên một kỳ quan độc đáo giữa vùng biển hoang sơ.
Dulichgo
Hãy đặt bàn tay lên phiến đá phẳng phiu, mạch nối khít khao thẳng đường như sợi chỉ mới nể phục những người lao động xây dựng công trình thời ấy. Có lẽ trong đó có những người đã nằm xuống vĩnh viễn vì tai nạn, vì bệnh tật gửi gắm vô danh trong ngôi miếu thờ bên cạnh chân tháp hải đăng bây giờ.

Tân Thành không phải là mảnh đất mới mà có một lai lịch hình thành xóm làng cách đây gần 200 năm. Trước khi khai sơn chùa Tà Cú - Linh Sơn trường thọ năm 1870, thiền sư Hữu Đức đã đặt chân đến Tân Thành, dựng mái thảo am tu tập dưới chân dãy động cát cao nên về sau dân làng gọi là Động Chùa, tức nguồn gốc của Kỳ viên tự ngày nay.

Khoảng từ thập niên đầu thế kỷ này, Bình Thuận có nhiều chính sách kêu gọi đầu tư về du lịch, Tân Thành được coi là địa bàn có nhiều lợi thế thiên nhiên, cảnh quan thơ mộng và có triển vọng khai thác được tiềm năng du lịch phía Nam của tỉnh.


< Biển Hòn Lan.
Dulichgo
Tuy có thời gian với 12 dự án khu nghỉ dưỡng, resort phải dừng lại vì dự án cảng biển Kê Gà, nhưng vẫn không làm nản lòng nhà đầu tư đang tiếp tục hoàn thiện các công trình.

Dọc con đường từ Kê Gà đến xã Tiến Thành (Phan Thiết), lần lượt các khu du lịch mọc lên, tạo nên nhiều kiểu dáng rất ấn tượng bên cạnh bờ biển được coi là kỳ thú nhất trong khu vực của tỉnh. Rồi từ đây Tân Thành với chiếc áo mới đầy quyến rũ, trong số các địa chỉ cho khách du lịch khắp nơi đến đây đắm mình trong sóng biển trong xanh và khám phá những dấu tích xưa huyền thoại.

Theo Phan Chính (Dulich.Binhthuan), ảnh Điền Gia Dũng.
Du lịch, GO!
(DLBT) - Chỉ có 15 km bờ biển nhưng với địa hình nhiều bãi đá kỳ thú, Tân Thành (Hàm Thuận Nam - Bình Thuận) đã thu hút tập trung gần 70 dự án du lịch, thật hiếm thấy ở một nơi nào trong tỉnh Bình Thuận được như thế.

< Hải đăng Kê Gà nhìn từ hướng Bắc.

Có thể nói nếu không có tuyến đường du lịch Kê Gà nối với xã Thuận Quý thì địa bàn Tân Thành vẫn là vùng đất cách trở với các xã trong khu vực. Nếu bây giờ từ Kê Gà đến Phan Thiết bằng đường bộ ĐT.719 chỉ 29 km thì trước năm 2000 phải đi vòng qua xã Tân Thuận rồi ra cây số 30 - quốc lộ 1A với chặng đường dài đến gấp đôi.

Yếu tố hình thành một quần thể du lịch là có cảnh quan thiên nhiên và đường giao thông thuận lợi thì Tân Thành đã hội đủ các điều kiện đó. Nối tiếp với những bãi đá có dáng bờm ngựa nghiêng nghiêng vào bờ thuộc xã Thuận Quý kéo dài đến mũi Kê Gà như một điệu khúc lô nhô của đá và sóng biển. Rồi từ đây bờ biển cát trắng mịn màng uốn cong xuống tận xóm chài Cửa Cạn tạo nên vùng vịnh nước êm đềm.
Dulichgo
Thiên nhiên đã bù đắp cho mảnh đất từng trải qua một thời nghèo khó này nhiều di sản tuyệt vời.

Dưới chân hòn Đá Mọc cô đơn như từng giờ nhón cao thêm nữa, là bãi đá ngổn ngang nhuộm sắc thu vàng khi sớm bình minh và lúc trời chuyển chiều thì lung linh kỳ ảo.

Trải dài những địa danh đèo Đá Dăm, đèo Tùm Lum, Hòn Lan, Hòn Một hay trong đất liền có dải đất Cẩm Kê Sơn, bàu Nổ, bàu Nê, bàu Thái Tử, Suối Cá, Suối Mây… đều mang theo một huyền thoại thấm đậm tình tự quê làng. Hòn Lan là một mỏm đá nhô ra biển, từ trên đỉnh động cát trắng phau nổi lên một chuỗi tảng đá màu đen lấp lánh chảy dài xuống biển. Nhìn từ xa tưởng chừng mái tóc nhung huyền của người thôn nữ tên Lan theo truyền thuyết địa phương.

< Hải đăng Kê Gà nhìn từ hướng Tây.
Dulichgo
Giữa nền trời biển xanh nổi lên một bảo tàng đá mang nhiều dáng vẻ, những vân đá kỳ bí như đang nâng tháp đèn cao 65m có lịch sử xây dựng nay gần 120 năm, trở thành ngọn hải đăng cổ nhất Đông Nam Á.

Đêm đêm ánh đèn trên đỉnh tháp với công suất 2000W chiếu sáng cách xa hàng chục hải lý có thể nhìn thấy, để dặm hải trình tránh xa những rạn ngầm dưới sóng. Hàng cây sứ bông trắng gốc rễ nua già, có tuổi trăm năm đứng dọc hai bên lối đi kéo dài hàng chục bậc đá rêu phong.

< Một trong nhiều bãi đá ở Tân Thành.

Du khách đến Tân Thành đều háo hức đến cho bằng được mũi điện Kê Gà, cách bờ chỉ 300m. Nhưng ở đó tràn ngập một không gian sắc màu của đá, của nắng biển tạo nên một kỳ quan độc đáo giữa vùng biển hoang sơ.
Dulichgo
Hãy đặt bàn tay lên phiến đá phẳng phiu, mạch nối khít khao thẳng đường như sợi chỉ mới nể phục những người lao động xây dựng công trình thời ấy. Có lẽ trong đó có những người đã nằm xuống vĩnh viễn vì tai nạn, vì bệnh tật gửi gắm vô danh trong ngôi miếu thờ bên cạnh chân tháp hải đăng bây giờ.

Tân Thành không phải là mảnh đất mới mà có một lai lịch hình thành xóm làng cách đây gần 200 năm. Trước khi khai sơn chùa Tà Cú - Linh Sơn trường thọ năm 1870, thiền sư Hữu Đức đã đặt chân đến Tân Thành, dựng mái thảo am tu tập dưới chân dãy động cát cao nên về sau dân làng gọi là Động Chùa, tức nguồn gốc của Kỳ viên tự ngày nay.

Khoảng từ thập niên đầu thế kỷ này, Bình Thuận có nhiều chính sách kêu gọi đầu tư về du lịch, Tân Thành được coi là địa bàn có nhiều lợi thế thiên nhiên, cảnh quan thơ mộng và có triển vọng khai thác được tiềm năng du lịch phía Nam của tỉnh.


< Biển Hòn Lan.
Dulichgo
Tuy có thời gian với 12 dự án khu nghỉ dưỡng, resort phải dừng lại vì dự án cảng biển Kê Gà, nhưng vẫn không làm nản lòng nhà đầu tư đang tiếp tục hoàn thiện các công trình.

Dọc con đường từ Kê Gà đến xã Tiến Thành (Phan Thiết), lần lượt các khu du lịch mọc lên, tạo nên nhiều kiểu dáng rất ấn tượng bên cạnh bờ biển được coi là kỳ thú nhất trong khu vực của tỉnh. Rồi từ đây Tân Thành với chiếc áo mới đầy quyến rũ, trong số các địa chỉ cho khách du lịch khắp nơi đến đây đắm mình trong sóng biển trong xanh và khám phá những dấu tích xưa huyền thoại.

Theo Phan Chính (Dulich.Binhthuan), ảnh Điền Gia Dũng.
Du lịch, GO!